Thảo long nương tử – Ngoại thiên phiên ngoại

Ngoại thiên Phiên ngoại

Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ

Chuyển ngữ : Mặc Tâm công tử

.

Đại kiếm Nghiễn Đài của Như Mặc gần đây cực kỳ khó chịu, thập phần khó chịu. Thật là, mỗi ngày đều có thể nghe được một chút cái tên ‘thượng vàng hạ cám’ ấy đối với Bảo Bảo (tên thường gọi cục cưng hay bảo bối yêu ở nhà) của Như Mặc khen ngợi, chơi đùa ngoài ra còn chấp nước miếng, mà vì phong ấn trong hư không, không được sự triệu gọi của Như Mặc cho nên cũng không cách nào nhìn thấy mặt Bảo Bảo.

Tiếp tục đọc “Thảo long nương tử – Ngoại thiên phiên ngoại”

Thảo long nương tử- Chương 23

Thảo Long Nương Tử

Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ

Thể loại: Tiên hiệp,  sinh tử văn, nhất thụ nhất công

Rating: M

Translator : QT đại ca

Biên tập: Ái Kỳ

Beta-reader: KeiKan

-Chính văn đệ nhị thập tam chương-

Ba tháng sau khi Như Mặc kết hôn với Long Triển, tiểu thảo long luôn luôn tràn trề sinh lực bỗng dưng trở nên uể oải, nằm rũ rượi cả ngày, cái gì cũng không muốn ăn, ngay cả thích bơi nhất cũng không muốn.

Long Triển rất lo lắng, vội vã thỉnh hảo bằng hữu Nhiếp Chiêu y đạo cao minh đến khám cho Như Mặc.

Y thuật của Nhiếp Chiêu phi thường cao siêu, ngay cả ngự y thủy tinh cung cũng thập phần bội phục hắn.

Lúc hắn đi tới bắt mạch cho Như Mặc, chỉ hỏi đơn giản vài câu về bệnh trạng mấy ngày nay, sau đó đen mặt đứng dậy nói với Long Triển:

“Không phải ta không muốn giúp, ngươi nhanh thỉnh hải mã tinh đến chiếu cố hắn, nhớ kỹ, nhất định phải là hùng hải mã tinh, ta cấp cho hắn vài toa thuốc an thai, cũng không có gì đáng ngại.”

“An… an thai? Hùng hải mã tinh?” Long Triển choáng váng đầu óc, đây là bệnh gì?

Bỗng nhiên hắn nhớ tới trước kia Như Mặc đã nói qua, hình như những yêu tinh sắp phi tiên như hắn cũng có thể mang thai. Trong lúc nhất thời, hắn không tin được lỗ tai của mình, rất sợ càng hi vọng sẽ càng thất vọng, lắp bắp hỏi Nhiếp Chiêu:

“Ngươi… ý ngươi là sao?”

“Ngu ngốc, ta còn ý gì nữa. Ngươi không biết hay giả vờ không biết? Long Thái tử ngươi sắp làm cha rồi, Long Vương gia cũng lên chức gia gia, còn ý gì nữa.”

Nhiếp Chiêu bất lực lắc đầu, xoay người rời đi.

Long Triển sau một khắc hóa đá, hưng phấn ôm chầm lấy lão bà cũng đang hóa thạch, kích động reo lên:

“Như Mặc, ngươi nghe thấy không? Chúng ta sẽ có bảo bối, sẽ có một khối thịt khả ái đáng yêu chạy theo sau chúng ta gọi thầy u rồi, a a a … Ta thực sự rất vui, Như Mặc, ta yêu ngươi. Ta cũng không biết phải làm sao mới yêu ngươi cho đủ, làm sao cảm tạ ngươi cho tốt.”

“Sẽ… sẽ có bảo bối?” Như Mặc cũng lẩm bẩm, khó tin nhìn xuống bụng mình. Hắn không hiểu được, ngẩng đầu lên nhìn Long Triển: “Không có a, Triển, ngươi xem xem, chỗ này rất bằng phẳng, sách có nói nữ tử khi có thai đều là [Phúc cao long, hành trì hoãn] (bụng rất bự, đi từ từ), chỗ này không có nổi lên cái gì hết a.”

Nhiếp Chiêu đảo đôi mắt trắng dã:

“Yên tâm đi, rất nhanh sẽ bự thôi, ngươi nghĩ rằng bảo bối ngươi ngay từ đầu đã lớn như vậy, sau đó sinh ra sẽ lớn như thế nào a?” Nhiếp Chiêu hoa tay múa chân một chút, nhìn thấy Như Mặc chăm chú nghe xong gật đầu, hắn mệt mỏi hạ tay xuống: “Thực sự là bội phục ngươi, quên đi, Long Triển, ngươi tự phụng dưỡng bảo bối của ngươi đi, ta không tiếp nữa.”

Nói xong không nhịn được ha hả cười vài tiếng, xoay người đi ra.

Như Mặc cùng Long Triển lại một lần nữa ngưỡng mộ nhìn về phía bụng nhỏ, không thể tin được lại có một tiểu sinh mệnh đang thai nghén ở bên trong, đó còn là cốt nhục của bọn hắn a.

Lúc này thanh âm ồn ào của Long Vương cùng Quy thừa tướng truyền đến. Long Triển chau mày, đứng lên “hừ” một tiếng:

“Không được, ta phải nói với phụ vương mới được, la to như vậy, bảo bối sợ thì sao?”

“Không cần đâu Triển.” Như Mặc do dự nói: “Bảo bối còn nhỏ như vậy, chưa được ba tháng, hắn còn chưa có lỗ tai, làm sao nghe được?”

Hắn nói không phải là không có lý, bất quá phụ thân vừa được lên chức Long Triển khó lòng kiềm chế, đến cuối cùng, hắn vẫn là đi ra ngoài.

Bảy tháng nháy mắt đã qua đi, bụng Như Mặc rất nhanh đã phình to, chỉ còn chờ đến ngày nở nhụy thôi nha. Hắn mỗi ngày đều nhìn bụng của mình, rốt cuộc cũng tin chính mình đang thực sự mang thai.

“Ân, hình như khí trời bên ngoài đang rất tốt thì phải.” Như Mặc nhìn nước biển xanh trong bên ngoài, thở dài. “Mấy tháng rồi ta không có bơi, bởi vì cái bụng bự, ô ô ô, muốn đi bơi quá a, rõ ràng hiện tại vừa ăn xong hai tô cơm rồi mà.” Như Mặc liếc mắt xem cảnh vật bên ngoài, lại nhìn xuống bụng của mình, cau mày lại. “Được rồi, lúc ta biến thành người bụng bự như vậy, như thế lúc biến thành long to hơn hình người rất nhiều, bụng không phải sẽ nhỏ hơn sao?” Như Mặc đắc ý cười thầm, vội vã xuống giường đi ra giữa phòng.

Hải mã tinh chăm nom hắn đang xuống trù phòng (bếp) lấy bổ thang, Long Triển giải quyết công sự xong rất nhanh sẽ trở lại, cũng may các nha hoàn tỷ tỷ đang ngồi một bên chăm chú may áo cho bảo bối. Hắn hưng phấn chớp lấy thời cơ, xoay người ba vòng, biến thành hình long. Bất quá Như Mặc ngốc nghếch đã quên rằng, tuy rằng lúc biến về hình long to hơn so với hình người, nhưng thân thể cũng không khác là bao nhiêu, chỉ thấy ở giữa thân long có một khối u tròn tròn làm cho hắc long liều mạng đập đuôi, kèm theo tiếng thét chói tai:

“Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao bụng vẫn lớn như vậy? ô ô ô, thế này thì làm sao bơi được? A, cái bụng to vướng quá đi…”

Một lúc sau Long Triển trở lại, liền thấy trước mắt cảnh tượng đáng sợ. Hắn hoảng loạn hét lớn một tiếng, các nha hoàn cũng vội vã chạy tới.

Lúc đó, Như Mặc đã khôi phục hình người, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn nhó như cái bánh bao, hắn cong người, kéo cánh tay Long Triển:

“Triển, ta đau… Ô ô ô, đau quá đau quá a…”

Vừa nói xong, bạch y trên đùi từ từ xuất hiện vết máu chảy dài xuống dưới chân.

Long Triển vốn tự hào là cơ trí trầm ổn ung dung Long thái tử nhưng đối diện với tình huống của bà xã trước mắt, hắn cũng giống như hàng ngàn ông bố khác trong thiên hạ, gấp gáp đến độ ót chảy mồ hôi lạnh, tứ chi run lẩy bẩy, liều mạng tự trấn an mình.

“Thái tử phi phải sinh, nhanh đi thỉnh bà mụ.”

Hùng hải mã tinh rống to một tiếng, Long Triển nghe như âm thanh của tự nhiên ( =]] QT), lập tức quýnh quáng ôm Như Mặc vào phòng trong, nắm chặt tay hắn an ủi, vừa liên tục nhìn về phía cửa, tức giận nghĩ bà đỡ kia sao còn chưa tới.

“Triển, ngươi nói ta là sinh một quả trứng hay sinh bảo bối?” Như Mặc bỗng nhiên thở dốc hỏi, mồ hôi trên trán nhỏ thành giọt.

Hùng hải mã tinh ở một bên nghe nha hoàn báo cáo thì thầm tức giận:

“Dùng đuôi đập nước, thảo nào động thai. Cũng đã đến lúc rồi, chịu tác động lớn như vậy, cũng may đã đến ngày, bằng không thực sự không xong rồi.”

“Đương nhiên sẽ sinh bảo bối a, sao ngươi lại hỏi vậy?”

Long Triển cảm thấy kỳ quái, càng bội phục nương tử nhà mình. Đây là người sắp sanh hài tử a, hắn lại còn suy nghĩ những… chuyện kì quái này.

“Bởi vì ta nhớ hình như họ Rắn đều sinh trứng, Long cũng là một dạng của rắn, có phải hay không cũng sinh trứng? Hơn nữa trước kia nguyên hình của ta là cá chép, cá chép cũng sinh trứng a!”

Như Mặc nhắc tới một loạt sự việc, càng nghĩ càng thấy suy đoán có thể trở thành sự thực, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

“Ngươi đừng suy nghĩ nữa, hiện tại ngươi là hình người, làm sao sinh trứng? Huống chi chúng ta cũng cảm thấy được bảo bối đạp đạp trong bụng, tay chân nhỏ xíu có thể cảm giác được nha, tuyệt đối không phải là quả trứng tròn vo đâu.”

Long Triển liều mạng trấn an Như Mặc, kỳ thực rốt cuộc sinh con hay trứng đối với hắn mà nói không quan trọng, quan trọng nhất là phụ tử bình an.

Thảo long nương tử- Chương 22

Thảo Long Nương Tử

Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ

Thể loại: Tiên hiệp,  sinh tử văn, nhất thụ nhất công

Rating: M

Translator : QT đại ca

Biên tập: Ái Kỳ

Beta-reader: KeiKan

-Chính văn đệ nhị thập nhị chương-

Ngày đại hôn rất nhanh đã tính ra, bất quá Long Triển trong lòng càng ngày càng bất an. Bởi vì mấy ngày gần đây, chẳng biết có bao nhiêu Long cung chủ lẫn Long nữ đến Đông Hải Thủy Tinh Cung tìm đủ mọi lý do tiếp cận Như Mặc, hết lần này tới lần khác thân cận nương tử nhà hắn, không đến một phút sau bọn họ liền giống như người một nhà. Mỗi khi Long Triển giả bộ ở thư phòng đọc sách, trên thực tế là âm thầm quan sát Long nữ đang thủ thỉ với Như Mặc, cảm giác bất an trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt. Rốt cuộc, trước đại hôn hai ngày, Khác ma hoàng tử cùng Cưu tướng quân đại diện Ma giới đến chúc phúc, dùng một câu phá hỏng thiên cơ:

“Long Triển a, ngươi nói ngươi vốn là Thần Long thông minh, thế nào đến chuyện ấy còn không nhìn ra chứ?” Khác vương tử nghênh ngang ngồi ở ghế trên trong thư phòng của Long Triển, vừa chậm rãi thong thả thổi trà vừa cảm thán: “Ai, quả nhiên người ta đừng nên dây vào ái tình, sách sách, cái tên long thái tử này là một ví dụ sống tàn khốc a!”

Thanh âm đều đều vang lên trong phòng, Long Triển nắm chặt tay, hận không thể đấm vào khuôn mặt khoa trương của Khác vương tử một đấm, thử xem hắn ra bộ dáng gì nữa. Bất quá không phải là có việc cầu hắn sao, thật là, cũng tại mấy bà cô đáng giận kia.

“Mang thêm một chén nước nữa a, một chút thành tâm cũng không có, đây là thái độ nhờ vả của ngươi đó sao ?”

Bộ dáng cao cao tại thượng của Khác vương tử làm Long Triển vô cùng ngứa mắt, liếc hắn một cái, mối hận một ngàn năm bị đánh thành đầu heo cuối cùng cũng ở đây.

Chiếm được thế thượng phong, trong lòng Khác vương tử hả hê vô cùng. Hắn càng nghênh ngang tự đắc bao nhiêu Cưu tướng quân đứng bên cạnh càng ngáp dài bấy nhiêu.

Long Triển tức giận quẳng xuống bàn một chén nước đầy, hung bạo nói:

“Đây là chén nước cuối cùng ta cho ngươi. Nếu ngươi còn dám bắt ta lấy thêm chén thứ mười nữa, ta thà rằng không biết chuyện đó cũng khiến ngươi so với tên đầu heo một ngàn năm trước còn thê thảm hơn, ngươi tin không?”

Khác vương tử bất mãn nhìn Long Triển, lầm bầm:

“Thật nhỏ mọn, mới có chín chén đã như vậy rồi? Nhẫn nại chỉ có thế, làm sao tu được Long Thần Công vậy hả.” Vừa dứt lời, âm thanh của Chương Du bỗng nhiên vang lên trong nội điện.

“Long Triển, ngươi ở đâu?”

“Ngươi có nói hay không?” Long Triển thấp giọng hỏi, nhìn thấy Khác vương tử không ngừng gật đầu, hắn mới đứng dậy cao giọng gọi:

“Chương Du, ta đang có chuyện phi thường trọng đại cần bàn, ngươi ra phòng khách trước chờ ta.”

Hắn nói xong, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Khác vương tử chăm chú dõi theo Chương Du, mà còn ngẩn người nhìn theo hướng Chương Du vừa đi khuất, Long Triển tự dưng hiểu ra tất cả.

“Kỳ thực mọi chuyện rất đơn giản a. Ngươi là Long thái tử, tính tình tự cao tự đại, Long nữ kia e rằng [tương nữ hữu ý sở vương vô tình], vì vậy ghi hận trong lòng, hôm nay ngươi sắp thành đại hôn mà nương tử của ngươi lại… ngốc như thế này, các nàng chắc chắn định bụng hợp lực dùng thảo long kia làm khó dễ ngươi.“ Khác vương tử lo lắng nói ra đáp án, nhìn thấy Long Triển có vẻ đã hiểu ra thì lắc đầu: “Thật là, ái tình quả nhiên có thể khiến người thông minh thành ngu ngốc a, ngay cả Thần Long thái tử cũng không phải ngoại lệ.”

Long Triển không thèm để ý tới câu nói châm chọc của hắn, thong thả ngồi xuống ghế bắt chéo chân.

“Lại nói, Khác vương tử điện hạ, gần đây ta nghe không ít dân chúng Thủy tộc bàn tán, hình như thỉnh thoảng có thấy bóng dáng điện hạ quanh quẩn gần biên giới. Chẳng hay điện hạ liên tiếp muốn đi thăm Đông hải, hay là vẽ hình đồ Đông Hải chuẩn bị đánh nhau?”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Khác vương tử vốn đang dương dương tự đắc lập tức giống như đã trúng một quyền, trở nên méo mó, hắn bật dậy:

“Nói gì vậy, một lời của ta đáng giá ngàn vàn, sao lại không tin? Về phần ta tới Đông Hải làm gì, hiện tại thời cơ còn chưa tới, ta không thể nói cho ngươi nhưng ngươi yên tâm, ta không phải vì hình đồ Thủy Tinh Cung mà đến. Cùng Long tộc làm bằng hữu, là thật tâm của ta.”

“Nga, đã như vậy, xin mời điện hạ, ta phải ra phòng khách, Chương Du vừa tìm ta có việc cần bàn. Không biết có hay không có người theo đuổi hắn? Ai, kỳ thực ta cũng rất khổ tâm, bởi vì Thủy tộc theo đuổi hắn đều phi thường không tệ, hại ta phải thay người nào đó dỗ dành hắn hết lần này tới lần khác, Chương Du quả nhiên rất tin tưởng ta a…”

Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt Khác vương tử, quả nhiên, không chờ Long Triển nói xong, đôi mắt đối phương lập tức phát sáng.

Long Triển cười khẩy: hừ hừ, ngươi chỉ là ma hoàng tử mà thôi, ngươi nghĩ rằng ngươi giỏi hơn ta sao? Ái tình khiến người không minh thành kẻ ngốc, lời này tuyệt đối không sai, ta tránh không được, ma hoàng tử ngươi cũng đừng hòng trốn thoát.

Hắn vờ như “Thỉnh” Khác vương tử, xoay người bước ra cửa. Một lát sau, Khác vương tử không cam lòng lên tiếng:

“Chờ một chút, Long Triển, ngươi… Bạch tuột mập kia tuyển người yêu như thế nào thật sự là do ý kiến của ngươi sao?” Hắn oán hận nói, tất nhiên đã biết Long Triển sẽ không để hắn được yên thân.

“Nga, đương nhiên rồi.” Long Triển xoay người lại. “Bất quá, muốn ta ở trước mặt hắn nói tốt vài câu, dù sao cũng phải trả một chút phí tổn, có đúng không?”

Long Triển mỉm cười, trên mặt là biểu hiện “ta biết mà”, còn Khác vương tử trên mặt lại là khí thế “quyết chiến đến cùng”, hai cái đầu rất nhanh ghé sát vào nhau, Cưu tướng quân đứng một bên thực sự không thể nhịn nữa, lúc hai người đồng thời phát ra tiếng cười tà đạo không gì sánh được, hắn cũng trốn khỏi thư phòng Long thái tử.

Chương Du ngồi uống tới chén trà thứ hai ở ngoại điện thì bắt đầu hắt xì liên tục, sau đó hắn đành kết luận hắn đã bị bệnh rồi. Muốn gặp Long Triển nhưng không được, hắn thở dài, lẩm bẩm:

“Thật là, áp lực làm thái tử quả nhiên quá lớn, bàn luận một chuyện cũng lâu như vậy. Quên đi, rốt cuộc ta có nên hỏi hắn tên Khác vương tử đáng ghét kia tại sao gần đây luôn chạy tới lãnh địa của ta du ngoạn hay không, nếu hắn không có thời gian, ta không làm phiền hắn.” Chương Du vừa nói vừa rời khỏi thủy tinh cung.

Hôn lễ của Long Thái tử cùng Thảo long nương tử Như Mặc rất nhanh đã diễn ra. Bằng nỗ lực phi thường của Long Vương cùng Quy thừa tướng, đây chính xác là một hôn lễ vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có Thủy tộc, các Long vương long tử long nữ đều tề tựu ở Đông Hải thủy tinh cung, vả lại trước đây chưa từng có chuyện mười vị Long Thần đều vui vẻ đoàn tụ cùng một chỗ.

Không chỉ có vậy, hưởng ứng lời mời của Như Mặc, Thủy tinh xuất hiện rất nhiều cá chép, cá nheo, cá trắm cùng những loài cá bình thường khác. Bọn chúng nhìn đồng loại xinh đẹp cao cao tại thượng đang tiếp nhận rất nhiều lời chúc kia, trong tâm đều xúc động lẫn bồi hồi. Có thể nói, sự tích của Như Mặc trở thành một động lực phi thường mạnh mẽ, cổ vũ những… những loài cá, khiến cho bọn chúng càng thêm quyết tâm muốn vượt long môn.

Các Long nữ trước kia đã thì thầm với Như Mặc xem ra rất đắc ý, các nàng nghĩ đã làm khổ tân lang rất nhiều, nhưng vẫn không ngờ tới, các nàng cư nhiên lại bại trận. Rất nhiều năm sau đó, các nàng cũng nghĩ không ra vì sao Long thái tử lại biết rõ chuyện này, làm cho kế hoạch tốn bao tâm huyết ngày đêm chuẩn bị vỡ ngay từ trong trứng nước.

Điều này là đương nhiên, dù sao cũng không ai nghĩ đến kẻ thù một mất một còn ngàn năm trước của Long thái tử là Ma hoàng tử điện hạ lại sử dụng bản lĩnh mưu mẹo của mình dò la chuyện bí mật của các nàng. Về phần thù lao, chắc hẳn mọi người cũng đã biết.

Tóm lại, đại hôn lễ lộng lẫy và tráng lệ cử hành liên tục ba ngày ba đêm khiến tất cả khách nhân đều say khướt, bao gồm cả mười vị thần long, đã kết thúc một cách êm thắm.

Trong đại sảnh rộng lớn, chỉ còn Long Triển và Như Mặc còn tỉnh táo. Như Mặc ngơ ngác nhìn Thủy tộc đang nằm trên bàn ngáy to, Long Triển kế bên cười khẩy, hắc hắc nói:

“Rượu của Ma tộc quả nhiên không phải tầm thường, ngay cả mười vị Long Thần tiền bối cũng không chống được. Hừ hừ, tưởng phá được đêm động phòng của ta sao, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không đã, ha ha ha…” Vừa cười lớn, hắn kéo tay Như Mặc : “Đi Như Mặc, không cần quan tâm bọn họ, yên tâm, không chết được đâu, đợi đến lúc tỉnh lại, bọn họ tự phân chia nhau dọn dẹp mà. Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

“Chuyện gì a? Triển…” Như Mặc vừa hỏi, đã bị Long Triển kéo đi, đợi đến lúc bước chân vào phòng hoa chúc xinh đẹp tinh xảo, thấy trên giường đã trải sẵn gấm vóc đệm chăn, hắn bỗng nhiên hiểu ra, mắc cỡ đỏ bừng mặt nhìn về phía Long thái tử: “Triển, ngươi là… Ngươi là muốn…” Câu kế tiếp, dĩ nhiên hắn không cách nào nói ra.

“Không sai, đêm nay ta muốn ngươi, đã nhẫn tới hôm nay rồi, ta có thể chứ?”

Long Triển kích động hưng phấn lúc nãy đã biến mất. Hắn một tay ôm Như Mặc tiến vào giường, ẩn tình nói:

“Mặc Mặc, còn nhớ lúc ta phun máu mũi không? Ngươi đã từng nói nguyện ý để ta ăn tươi cầm máu, bất quá khi đó ngươi không rõ hàm ý chữ “ăn” của ta, nhưng, có thể bây giờ ngươi cũng không biết, không sao, tối nay vi phu ta sẽ dùng hành động thực tế cho ngươi biết “ăn” là như thế nào?”

Liếc mắt đưa tình biến thành nhìn chằm chằm, thanh âm cuối cùng lại trầm xuống, Long Triển giống như… giống như sói đói lao tới chỗ Như Mặc.

Tiếng kêu sợ hãi, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc cùng lời yêu thương thì thào nhanh chóng hòa vào nhau, mành đỏ trên giường theo thanh âm bên trong mà hơi rung động. Cuối cùng một tiếng thở dài thỏa mãn vang lên, tất cả im ắng trở lại.

.

.

[3]: Ăn rồi, vại là ăn rồi đó :|. Triển nhi, ta thật thất vọng về con, mọi người đã chờ con từ chương 9-thượng rồi mà… *thở dài* Con không phải là bá đạo cường bạo công làm đi làm lại xxx lần a :((

Thảo long nương tử- Chương 21

Thảo Long Nương Tử

Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ

Thể loại: Tiên hiệp,  sinh tử văn, nhất thụ nhất công

Rating: M

Translator : QT đại ca

Biên tập: Ái Kỳ

Beta-reader: KeiKan

-Chính văn đệ nhị thập nhất chương-

Ba ngày sau đó Long Triển tỉnh lại, khi hắn mở mắt ra, bất ngờ phát hiện Như Mặc đang nằm ở đầu giường, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay hắn. Trong nháy mắt, hắn ngây người, nghĩ thầm chẳng lẽ thần thức của hắn còn lưu lại đây sao, hay bởi vì toàn bộ ý thức của hắn chỉ nghĩ về Như Mặc nên mới xuất hiện ảo giác?

“Triển, ngươi tỉnh rồi? Thật tốt quá, thực sự tốt quá.”

Mơ hồ cảm nhận được Long thái tử động đậy, thoáng cái Như Mặc đã tỉnh. Đôi mắt thỏ con đỏ hồng không phải vì thức đêm mà vì hắn thực sự lo lắng cho Long Triển, lúc nhìn hắn nằm yên bất động, nước mắt nhịn không được len lén rơi.

“Như… Như Mặc…” Long Triển không tin vào hai mắt của mình.

Chuyện gì đây? Lẽ nào ta còn chưa chết? Rõ ràng đã cảm thấy sức lực toàn thân đều biến mất, hơn nữa cứ muốn nhắm mắt lại, cái đó không phải dấu hiệu tử vong thì là cái gì? Tại sao… tại sao hiện tại lại yên ổn nắm tay Như Mặc, cảm nhận được hắn đang thực sự vui mừng a?

“Triển, ngươi không có chết, ngươi biết không? Khác vương tử nói, bởi vì yêu kiếp có tác dụng của mê hồn, mà ngươi là chính đạo Long Thần, lúc khôi phục hình người lại dùng quá nhiều pháp lực nên mê hồn bắt đầu phát huy. Đại khái bởi vì ngươi… cho rằng bản thân sẽ chết, làm ta cũng lo lắng cho ngươi như vậy.”

Như Mặc hưng phấn một hơi kể hết những lời Khác vương tử nói cho hắn.

“Ta… ta không có chết?” Long Triển ngạc nhiên, đợi đến lúc hắn tiêu hóa những lời Như Mặc nói xong, sắc mặt tái xanh, gắt gao nắm lấy tay Như Mặc:

“Mặc Mặc… Mặc Mặc… Ta… ta có hay không khi đó nói với ngươi ta không muốn cùng ngươi giả làm phu thê?” Lão thiên gia a, cầu ngươi nể tình lúc trước ta đã nỗ lực cực khổ tu luyện, câu trả lời là có hay không vậy.

“Ân… Đúng vậy…” Như Mặc nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng hắn vì câu nói chân thành kia mà vui mừng, nhưng sắc mặt Long Triển dần dần đen lại:

“Ta… ta có hay không đã nói vô luận sử dụng quỷ kế cũng tốt, cường bạo cũng được, tóm lại sẽ giữ ngươi ở cạnh tuyệt đối không rời xa?!” Lão thiên a lão thiên, ngài đã làm ta thất vọng một lần rồi, lần này ta van ngài, ta van ngài, nhất định đáp án là không có đi!

“Ân… Ta không có nghĩ tới tâm tư thái tử điện hạ lại như thế …” Như Mặc lại cúi đầu thấp một chút, hắn không nói câu kế tiếp, bởi vì hắn không biết phải nói như thế nào mới tốt. Sử dụng quỷ kế lẫn cường bạo là không đúng, nhưng sao lúc Long Triển nói vậy, lòng hắn tràn đầy vui mừng?

Sắc mặt Long Triển tiếp tục chuyển màu, cuối cùng thành ra trắng bệch quá độ:

“Ta… ta có hay không đã nói ta muốn cùng ngươi cử hành một cái hôn lễ phong phong quang quang ( náo náo nhiệt nhiệt), trước mặt Thủy tộc đường đường chính chính tuyên bố ngươi là thái tử phi…?” Lão thiên a lão thiên, trước nay ta chưa từng làm gì đắc tội ngài, nhưng ngài đã đánh ta rơi xuống vực hai lần rồi, ngàn vạn lần có hay không định đáp án a… Ân? Không đúng, đáp án lần này nếu như phủ định, cái loại thú nhận tình cảm này khẳng định là chắc chắc a. Trên trán nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh, đại não của hắn hoàn toàn hỗn loạn.

“Ân, đúng vậy… Không sai… sau đó ngươi chết, à, không phải, là ngủ. Tiếp đó Thủy tộc kêu khóc rung trời, sau đó bọn ta nghe được tiếng ngáy của ngươi, Khác vương tử mới nói là ngươi đang ngủ. Lúc đó không biết vì sao mọi người đều cười rộ lên, ta nghĩ bọn họ nhất định là mừng cho ngươi.” Như Mặc ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh nhìn Long Triển.

“A a… Tiểu tử ngốc, bọn họ làm sao mừng cho ta chứ, a a… Hình tượng của ta a, mặt mũi của ta a, Lần này thì hết thật rồi, một chút cũng không còn!”

Long Triển ngửa mặt lên trời than. Lão thiên, tại sao lại như vậy? Sớm biết tỉnh lại sẽ có kết quả tàn khốc thế này còn không bằng cho ta đi hầu các tiền bối đã quy tiên a!

“Triển…” Như Mặc thở gấp, sắc mặt so với Long Triển còn trắng hơn.

Hắn chậm rãi đứng lên, hai tay cũng cố sức rút ra khỏi bàn tay Long Triển:

“Triển, ngươi… ngươi vì sao lại buồn bã như vậy? Có phải những lời vừa nãy của ngươi không phải thật tình… kỳ thực… kỳ thực ngươi muốn ta sau khi ngươi chết đi sống tốt một chút nên ngươi… Ngươi đã nghĩ rằng ngươi sẽ chết, vì ngươi không muốn phải thực hiện lời hứa khi tỉnh dậy có phải hay không?”

“Mặc Mặc…”

Long Triển sửng sốt, đợi đến lúc hắn hiểu được nương tử hắn đang nghĩ gì, hắn thực muốn lên thiên đình thăm hỏi lão thiên, vì cái gì tiểu thảo long của hắn bình thường rất ngốc, mà lúc bẻ cong sự thực lẫn xuyên tạc lời nói của người khác lại quá giỏi a?

“Triển, ngươi… ngươi không cần khó xử, ta… ta biết ta chỉ là một thảo long, căn bản không xứng với ngươi… Ta sẽ không đòi hỏi ngươi thực hiện lời hứa… Cảm tạ ngươi mấy ngày qua đã đối xử với ta rất tốt… ta bây giờ sẽ đi, ta sẽ ly khai.” Như Mặc bước lùi một bước, xoay mặt che nước mắt rơi.

Long Triển hét lớn một tiếng: “Ngươi dám…” sau đó nhảy bổ về phía trước, thoáng cái đè Như Mặc nhỏ bé yếu đuối ở dưới thân.

“Mặc Mặc, những lời này đều thực tâm, ta có thể thề với trời!” Long Triển nghiêm túc đấm tay lên trời, xa xa truyền đến một tiếng sét, đại khái là lão thiên gia rất không hài lòng với hành vi bất kính của hắn.

“Là… là thật lòng sao?” Như Mặc một lần nữa ngẩn người: “Vậy… vậy vì sao ngươi lại kêu thảm thiết như vậy?”

“Bời vì… bởi vì ở trước mặt Thủy tộc ta thừa nhận giả trang phu thê cùng với ngươi, lại thừa nhận nội tâm ta xấu xa đen tối, cái này làm sao gỡ gạc hình tượng của ta với bọn họ a ?”

Long Triển ảo não kêu lên, lại nghiêm túc nhìn Như Mặc:

“Bất quá cũng cảm tạ trời đất, cuối cùng ta cũng đã nói ra. Mặc Mặc, lúc đó ta thật sự cho rằng mình sẽ chết nên mỗi câu của ta đều là thật lòng, ta muốn cùng ngươi cử hành phong phong quang quang hôn lễ, trước mặt đông đảo Thủy tộc cùng ngươi sống tới đầu bạc răng long, Như Mặc, ngươi có đồng ý không?” Long Triển chợt thấy tim mình đập khẩn trương.

“Ngươi… ngươi còn không biết đáp án sao? Lúc đó ta đã nói rồi… ta nguyện ý ở cạnh ngươi, làm nương tử của ngươi. Ta… ta nguyện ý không phi tiên nữa…” Đỏ mặt a… bất quá vì muốn cho Long Triển thấy thành tâm của mình, hắn cố gắng nhìn thẳng vào mắt phu quân tương lai, cho hắn xem tấm chân tình của mình.

“Mặc Mặc…” Long Triển ôm chặt Như Mặc, thở dài: “Cuộc đời này ta chỉ cần có ngươi, không cầu gì nữa.”

“Triển, ta cũng vậy.” Như Mặc cũng ôm chặt hắn, thời gian dường như im lặng đứng nhìn đôi phu thê…

“Tiểu tử thối, tên bất hiếu ngươi cưới vợ rồi quên lão cha sao? Xem ta đánh chết ngươi!” Ngoài điện truyền đến tiếng rống to, hai người đang ôm nhau quên đất trời giật mình buông tay ra, ngay sau đó thân ảnh cao lớn của Long Vương lập tức xuất hiện,theo sau là Quy thừa tướng hả hê tươi cười .

“Trước khi chết ngươi thú nhận tất cả trước mặt Thủy tộc rất tốt a, nào là luyến tiếc rời xa Như Mặc, tâm tâm niệm niệm đều nghĩ tới nương tử, đến lão cha ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi khôn lớn chỉ quẳng cho mấy chữ không thèm nói tới. Đã đứng trước cửa tử, thế mà ngươi đá lão cha ngươi đến tận chín tầng mây, tự mình làm chủ thả nguyên thần Ma vương, ngươi.. ngươi… ngươi ngươi…”

Long vương gia vì quá cảm động với nhi tử nên nói không thành lời, Quy thừa tướng ở phía sau rất có lòng tốt nhắc nhở:

“Vương gia, thái tử còn nói cuộc đời này có Như Mặc là đủ vui rồi, rốt cuộc là đem ngài đặt ở đâu?”

Mồ hôi lạnh của Long Triển cùng Như Mặc thi nhau túa ra, lão Quy không thèm giúp bọn họ thì thôi lại còn ở đây đồ dầu vào lửa, ngước nhìn Long Vương trước mặt, Long Triển phẫn nộ nói:

“Nói đi, cha muốn phạt cái gì, thỉnh gia pháp hay lột da ở tại đây?” Như Mặc sợ đến trắng bệch, ôm cổ Long Triển, khẳng khái nói: “Long vương, đều là lỗi của ta, ngươi… ngươi lột da ta đi.”

“Như Mặc, ngươi không nên giành phần khí thế của ta có được hay không? Làm hình tượng thái tử lão công của ta không được anh dũng tí nào.” Long Triển trở tay ôm Như Mặc vào lòng: “Thật không có ý đó phụ vương, cả hai ta đều không muốn, hiện tại ta cần tìm Chương Du chọn một ngày lành thành hôn, phụ vương giúp ta chuẩn bị đi.” Hắn chuyển hướng sang Quy thừa tướng: “Về phần ngươi, không phải giao du rất rộng rãi sao? Như vậy phần thượng khách đều do ngươi an bài, hôn lễ của ta và Như Mặc nhất định không được qua loa. Hiện tại trong Long tộc có mười vị Long Thần, Quy lão ngươi phải mời tất cả cho ta, ngay cả các vị Long Thần ở Bắc Hải huyền băng cũng không được buông tha, hiểu chưa?” Hừ, dám ở trước mặt phụ vương đâm chọt ta, hắc hắc, ta dễ dàng bị ngươi khi dễ sao?

Long Triển ôm Như Mặc nghênh ngang bước ra ngoài, Long Vương gia ngơ ngác nhìn theo cả hai, một lát sau, chậm rãi kéo bàn tay tròn tròn của Quy lão, giậm chân nói:

“Ngươi thấy chưa? Đấy là nhi tử ta cất công nuôi lớn, không những không thèm nghe lời ta, lại còn muốn nắm đầu khớp xương bắt ta vất vả thay hắn cử hành hôn lễ. Ai nha số ta khổ quá a, nuôi đứa con bất hiếu như vậy, ô ô ô…”

Quy thừa tướng mở to mắt khinh thường, kéo tay Long Vương ra, căm giận nói :

“Vương gia, ngài không thu phục được Thái tử cũng đừng nắm tay ta chặt vậy a. Ta cũng bị liên lụy, ai chẳng biết các vị Long Thần ở Bắc Hải huyền băng lãnh cảm vô tình a, ô ô ô, ta còn không biết có hay không bảo toàn được cái mạng già này về ăn đám cưới điện hạ nữa!!”

“Yên tâm yên tâm, kỳ thực mấy vị Long Thần kia đối Triển nhi luôn rất vừa mắt, Triển nhi có hôn lễ bọn hắn nhất định tới tham dự, nó cố tình hù dọa ngươi thôi.” Long Vương mệt mỏi đấm đấm vai phải. Ai, có một đứa con như vậy thiệt là khổ a, bất quá hắn có thể cùng tiểu thảo long kia khổ tẫn cam lai đính ước đến già, kỳ thực cũng khiến cho người làm cha như lão vui mừng đi.

Thảo long nương tử- Chương 20

Thảo Long Nương Tử

Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ

Thể loại: Tiên hiệp,  sinh tử văn, nhất thụ nhất công

Rating: M

Translator : QT đại ca

Biên tập: Ái Kỳ

Beta-reader: KeiKan


-Chính văn đệ nhị thập chương-

“Triển, ngươi làm sao vậy?” Ngay cả Như Mặc ngốc cũng nhìn thấy có chút không ổn, hắn ôm Long Triển la lớn, vì thân thể hắn cũng bị thương, hai người ôm nhau ngồi bệt dưới đất.

“Không có gì… Ta sợ rằng sẽ phải đi hầu các tiền bối tu Long Thần Công thất bại mất.” Long Triển cười khổ, nắm chặt tay Như Mặc: “Ngươi biết không Như Mặc, kỳ thực ta… Ta rất hối hận, vì sao lại đưa ra ý định giả làm phu thê với ngươi chứ…? Ta không muốn giả nữa, ta muốn ngươi thực sự trở thành thê tử của ta, là Đông Hải thái tử phi đường đường chính chính đứng trước Đông Hải Long tộc cùng Thủy tộc. Nhưng vì cái gì trước đó, chỉ muốn ngươi làm thê tử trên danh nghĩa, chúng ta chỉ có năm năm…”

Cuối cùng cũng đã nói ra, thế nhưng tất cả đều không còn kịp nữa rồi, trong lòng Long Triển bây giờ thật sự hỗn loạn.

“Kỳ thực ngay từ đầu, ta thật sự muốn cùng ngươi giả làm phu thê, bởi vì ta… ta nghĩ hai người chúng ta cơ bản nói chuyện còn không có, làm sao lại yêu nhau! Ta… ta thật không ngờ ta thật sự yêu ngươi. Như Mặc ngươi có biết không, từ lúc bắt đầu biết ngươi, ta đã thích ngươi, lúc nhìn thấy hình người của người thì ta… Ta thật sự kinh vi thiên nhân (cực kỳ kinh ngạc vì sắc đẹp không giống người phàm), nhưng… đối với ngươi lúc đó không muốn theo đuổi, ta chỉ nghĩ, người kia đôi mắt trong sáng rất thuần khiết. Nhất định… Nhất định sẽ làm bằng hữu tốt của ngươi, khi đó tâm ý của ta… hoàn toàn chỉ có tiểu thảo long khả ái đang thụ thương nằm trên giường, ta không nghĩ ông trời lại quan tâm ta như vậy, người kia cũng là ngươi…”

Thân thể càng ngày càng vô lực nhưng hắn nhất định phải nói, nếu không chỉ sợ sau này không còn cơ hội nữa.

Long Triển nắm chặt tay Như Mặc, cướp lời của hắn:

“Mặc Mặc, ngươi đừng nói gì hết, chỉ cần nghe ta nói. Ta… ta rất muốn cùng ngươi cử hành một cái hôn lễ thật náo nhiệt, cho tất cả mọi người biết đây là thảo long nương tử của ta, cũng là bảo bối ta trân trọng yêu thương nhất. Đáng tiếc… không kịp nữa rồi, Mặc Mặc, ta … ta không muốn rời xa ngươi…”

Thật là tốt, rốt cuộc đã nói ra chuyện muốn nói nhất. Mi mắt nặng quá, hắn thật sự không muốn nhắm mắt, nhưng thân thể càng lúc càng vô lực, cho dù là Thần Long, cũng có những chuyện không thể quản được…

“Triển… ngươi đừng bỏ ta! Ta đồng ý, chúng ta không giả phu thê nữa, ta làm thái tử phi đường đường chính chính của ngươi. Ta không phi tiên nữa, ta còn muốn sanh cho ngươi thật nhiều thật nhiều bảo bối, để bọn chúng chạy theo sau ngươi, gọi ngươi phụ thân có được không?”

Như Mặc ôm chặt thân thể của Long Triển, hắn không rõ vì sao Long Triển chết, rõ ràng Khác vương tử cùng Cưu tướng quân vẫn còn rất khỏe a.

“Mặc Mặc… Đừng như vậy… Ngươi như vậy, ta thực sự… thực sự không muốn rời xa ngươi. Ta chỉ là… lời muốn nói đã nói xong. Ta đi rồi, ngươi… ngươi phải ngoan ngoãn phi tiên, cùng với bằng hữu của ngươi, các ngươi… Nhất định sẽ rất vui vẻ… nhất định là như thế… rất vui vẻ…”

Nói xong câu cuối cùng, Long Triển nhắm mắt lại, đầu ngẹo sang một bên, rơi xuống cánh tay của Như Mặc.

“Triển… Triển…” Như Mặc sợ hãi kêu to, nước mắt tuôn ra như suối, Chương Du cùng Nhiếp Chiêu sững sờ nhìn “thi thể” của Long Triển, không thể tin đường đường là Thần Long thái tử vượt qua mười tầng thiên kiếp, lại dễ dàng bị một cái yêu kiếp đánh chết.

Thủy tộc sau khi kinh hoàng chứng kiến tất cả thì kêu khóc vang trời đất. Thái tử ưu tú nhất của Long tộc, thái tử kính yêu nhất của bọn họ cứ như vậy rời bỏ bọn họ mà đi, trong lòng từng người đều là bi thương khó có thể diễn tả thành lời.

Mặt khác, Khác vương tử lạnh lùng nhìn đông đảo Thủy tộc đang hỗn loạn, sau đó cười khẩy quay sang trò chuyện cùng Cưu tướng quân:

“Thiệt xạo quá! Ngươi nói, Long Triển cho rằng hắn sẽ phải chết thật, hay là có ý lợi dụng cơ hội này giả chết dụ thảo long nương tử ngốc kia đồng ý làm vợ hắn?”

“Ta nghĩ hắn chắc là thật sự cho rằng hắn sẽ chết.” Khác vương tử đảo cặp mắt trắng dã: “Bằng không với cá tính cao ngạo của hắn, sau này hắn còn có cơ hội làm thảo long ngốc yêu hắn. Làm thế nào lại ở trước đám đông nói hai người giả phu thê chứ? Mà lại là hắn yêu người ta trước, tuyệt đối không phải là bản tính của Long Triển.”

“Nói như vậy, hắn thật sự là yêu thảo long kia trước sao? Chậc chậc, thật khó tin! Đây chính là Long thái tử mắt ở trên đầu đây sao?” Cưu tướng quân chính xác là đang cười trên nỗi đau của người khác. “ Khác, chuyện này ít nhất cũng đủ để chúng ta cười hắn cả một ngàn năm rồi. Nói đi nói lại, cũng phải hảo hảo cảm tạ thượng giới yêu tiên, đã khiến cho Long Triển sau này ở trước mặt chúng ta ngẩng đầu cũng không dám. Nghĩ lại trước đây căn bản không thể có chuyện tình này mà.”

“Ân, không sai. Chờ sau này ta thượng thần giới rồi, sẽ nhớ cảm tạ các nàng, nhân tiện cũng phải đòi lại công đạo. Thật sự đã làm ta bị thương rất nặng, tốt xấu gì ta cũng là Ma Thần a, không phải bởi vì ở đây là nhân giới nên mới bị các nàng đè đầu ra mà đánh sao? Như thế nào lại xuống tay không lưu tình chứ ?” Nói xong câu cuối cùng, Khác điện hạ đã có đầy một bụng tức.

Lúc này ở bên kia, Chương Du cùng Nhiếp Chiêu rốt cuộc cũng phát hiện có chút không đúng:

“Như Mặc… Như Mặc, đừng khóc nữa. Ngươi nghe một chút… nghe một chút Long Triển có phải hay không đang ngáy?” Nói xong, hai người đồng loạt nhướng mày lên nhìn hắn.

“Đã… ngủ?” Như Mặc thoáng nhìn Chương Du cùng Nhiếp Chiêu, sau đó lặng lẽ lắng nghe, quả nhiên nghe được tiếng ngáy đều đặn. Cẩn thận tìm nơi phát ra tiếng kêu, đôi mắt bỗng dưng mở lớn, hắn vô ý đứng thẳng người lên.

“Rốt cục cũng phát hiện rồi sao?”Khác vương tử đối diện lẩm bẩm. “Ngươi thực sự quá ngốc! Hắn là Thần Long, Thần Long đó nga. Nếu một yêu kiếp nhỏ nhoi có thể đánh chết Long Thần, vậy Long tộc làm sao có nhiều thiếu niên anh dũng muốn tu luyện Long Thần Công chứ? Đừng nói ta không nhắc ngươi a tiểu thảo long, phu quân của ngươi rất có thể lợi dụng tính tình thiện lương của ngươi, cố ý khiến ngươi nghĩ là hắn sắp chết, sau đó lừa ngươi đáp ứng làm thê tử của hắn, ngươi hiểu chưa?”

Hừ hừ, Long Triển a Long Triển, cái này coi như báo thù trước kia ta còn niên thiếu ngươi đánh ta bầm dập như đầu heo.

“Ngươi nói dối! Triển… Triển sẽ không gạt ta đâu. Hắn nhất định cũng nghĩ rằng hắn sẽ chết, mới nói với ta như vậy.” Như Mặc phẫn nộ cao giọng: “Ngươi dám nói xấu hắn, ngươi là người xấu đáng ghét. Hừ hừ, ta sẽ nói Triển không thả cha của ngươi nữa.”

Nếu lúc này hắn đang là hình rồng, nhất định đã đập đuôi ầm ầm rồi.

Khác vương tử kinh ngạc nhìn Như Mặc, một lúc lâu sau khí thế như bóng cao su xì, lẩm bẩm:

“Thật là, Long Triển hắn rốt cuộc là có cái gì hảo cẩu thỉ (shjt dog :)) ) vận, lại có một nương tử khả ái trung thành thế này? Ai, ta cũng muốn nữa a.” Hắn nhìn về phía Cưu tướng quân, dụng thần thức nói: “Nghĩ cách bắt cóc hắn được không?”

Cưu tướng quân bĩu môi: “Coi như xong, vừa rồi họa ở miệng ngài mà ra, lẽ nào muốn lão cha của ngài bị nhốt thêm một nghìn năm nữa sao? Nếu muốn một nương tử như vậy, ta cho người đi tuyển. Nhìn bạch tuột mập kia kìa, hình người của hắn ngài có thấy không? Rất hợp khẩu vị của ngài nha, không bằng làm thông gia với Long tộc, mang hắn về nhà đi.”

“Ngươi tỉnh tỉnh lại cho ta, tuy hình người của hắn đẹp nhưng ngươi nhìn hình dáng hiện tại của hắn kìa. Tưởng tượng bị tám chân đầy giác mút của hắn cuốn lấy, đến đầu ta còn nổi da gà.”

Khác vương tử phi thường nghiêm khắc nhận xét, Chương Du đứng đối diện liên tiếp hắt xì, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn trời: lẽ nào phụ mẫu ở trên ấy đã bắt đầu tưởng niệm hắn?

“Các ngươi có hay không nói cho biết, rốt cuộc Long Triển bị cái gì?” Như Mặc hỏi Ma hoàng tử đang ngẩng người ra trước mặt, thực sự chịu không được mà. Nhìn bộ dáng của tên đó, chắc hẳn hắn biết vì sao Long Triển lại ra thế này, vậy phải tự chịu ủy khuất một chút, không ngại học hỏi kẻ dưới, an nguy của Triển mới là trọng yếu.

“Hắn ngủ. Kỳ thực thương thế của hắn so với chúng ta nhẹ hơn. Nhưng hắn là chính đạo Thần Long, mê hồn của yêu kiếp có tác dụng với hắn, khi hắn trở về hình người, bởi vì dùng quá nhiều pháp lực nên mê hồn bắt đầu phát tác, hắn sẽ ngủ.” Ma hoàng tử miễn cưỡng trả lời, quên đi, lúc nãy thảo long kia thuyết phục Long Triển thả phụ hoàng của hắn, là đã tốt lắm rồi.

Như Mặc rốt cuộc cũng cảm thấy an tâm, nhẹ nhàng hôn lên má Long Triển một cái, thì thầm: “Không có việc gì là tốt rồi. Triển, may mà ngươi không có việc gì, nếu không ta biết phải làm sao đây.”

Vừa dứt lời, Ma tộc và Thủy tộc trước mặt đã huýt sáo ầm ĩ, Như Mặc mới nhớ ra mình đang ở nơi công cộng, khuôn mặt mỹ lệ của hắn lập tức đỏ ửng.

Cuối cùng cũng kết thúc chiến tranh, mọi chuyện trên cơ bản đã giải quyết êm thắm.

Long Triển hôn mê nên mới tránh được trận cuồng nộ của phụ vương hắn, bởi vì hắn dám đồng ý trả nguyên thần của Ma vương về Ma tộc.

Bất quá có rất nhiều Thủy tộc làm chứng, Long vương gia không thể nuốt lời. Huống gì để có thể chấm dứt chiến tranh của lưỡng tộc, điều kiện này thật là rất mê người.

Nhưng Long Vương vẫn lo lắng không yên, không biết có nên tôn trọng hứa hẹn của nhi tử hay không? Lúc nguyên thần của Ma Vương vừa xuất hiện, ngài hối hận vô cùng.

Thảo long nương tử- Chương 19

Thảo Long Nương Tử

Tác giả: Lê Hoa Yên Vũ

Thể loại: Tiên hiệp,  sinh tử văn, nhất thụ nhất công

Rating: M

Translator : QT đại ca

Biên tập: Ái Kỳ

Beta-reader: KeiKan

-Chính văn đệ thập cửu chương-

Tuy Long Triển không biết cái gì là thượng giới yêu tiên trừng phạt, nhưng rõ ràng Như Mặc đã gặp phải rồi.

Hơn nữa tiểu tử hắn yêu thương lại phun máu, có thể thấy được yêu kiếp không hề nương tay, chắc chắn không thua thiên kiếp hắn đã từng trải qua. Long Triển không kịp suy nghĩ xong đã dùng hết sức lao tới che Như Mặc, lấy long thân của mình đỡ cho hắn tia sét vừa giáng xuống.

“Triển…”

Như Mặc kêu to, đó là Long thái tử cao cao tại thượng a, làm sao có thể để hắn thay mình cản yêu kiếp. Liều mạng muốn đẩy thân hình to lớn của Long Triển qua một bên, nhưng rốt cuộc lại không suy chuyển, hắn phẫn nộ ngước nhìn Ma vương tử lạnh lùng thừa cơ ném đá xuống giếng, đâm Long Triển một kiếm sau lưng. Nhưng Long Triển dĩ nhiên không phải bó tay chịu kiếm, hắn ôm Như Mặc lăn một vòng, nhất thời kiếm kia đâm chệch tim, trúng vào long thân.

“Tên vương bát đản ngươi không tuân thủ quy củ, không thấy Long Triển đang thay ta cản yêu kiếp sao?”

Như Mặc dậm chân quát to.

Ma vương tử khinh miệt nhìn hắn, cười lạnh một cái, nói:

“Ngươi mà cũng giảng phép tắc với Ma tộc, thật sự là buồn cười! Có yêu tinh giống như ngươi, thượng giới yêu tiên của ngươi bị mù hết rồi sao? Có thể cho ngươi tu hành đến cảnh giới cao như vậy? Chậc chậc, thật sự là không thể …”

Hai chữ “tư nghị” còn chưa nói xong, đã nghe từ tầng mây cao truyền đến tiếng rống giận dữ:

“Thằng nhóc ma tộc kia nói ai bị mù hả? Chẳng lẽ ngươi không biết trưởng lão thượng giới yêu tiên bọn ta cũng có thể quản giáo hậu bối Ma tộc các ngươi sao? Dám bất kính với bọn ta à, kiếp, đánh tiếp, đánh mạnh vào. Chẳng những đánh thằng nhóc không tuân thủ quy củ kia, ngay cả du côn cắc ké của Ma tộc cũng đánh hết cho ta…”

Vừa dứt lời, mây đen trên bầu trời bỗng dưng chuyển động hỗn loạn, ngay sau đó, một chùm tia sáng màu hồng nhạt bắn thẳng xuống, tiếng sấm kinh thiên động địa liên tiếp vang lên, tất cả đều hướng Khác vương tử, Cưu tướng quân cùng Long Triển đang ôm Như Mặc đổ ập xuống.

Khác vương tử và Cưu tướng quân ngây ngẩn cả người, đợi đến lúc kịp phản ứng thì trên người đã trúng lôi quang, bị đánh cháy đen như than. Hai người bất chấp đang cùng Long Triển và Như Mặc phân cao thấp, luống cuống tay chân chạy trối chết né yêu kiếp.

Cưu tướng quân khóc không thành tiếng: ta không có mắng các ngươi không có mắt a, oan có đầu nợ có chủ, các ngươi tìm ta làm gì a?! Dĩ nhiên, những lời này hắn làm sao nói ra, nếu vương tử biết được còn không làm thịt cái tên ích kỷ tư lợi là hắn sao.

Tất cả mọi người đều rối loạn, bởi vì phải tránh né yêu kiếp, Thủy tộc lẫn Ma tộc xung quanh không thể không giải tán, trận Ma Long đại chiến kinh thiên động địa này, đến đây là hết.

Ma tộc cùng Thủy tộc chạy vòng vòng xung quanh, đau khổ mở to mắt nhìn yêu kiếp đánh xuống đầu mà không có biện pháp chống đỡ.

Ma vương tử, Long Triển và Cưu đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, bọn họ đều cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, bởi vì đánh nhau lúc nãy đã bị thương rất nhiều nên tự thân chiến đấu là không thể. Vạn bất đắc dĩ, ba người tâm bất cam tình bất nguyện liên thủ, chung sức ngăn cản lôi kích, cao hứng còn tấn công ngược lại yêu kiếp.

Như Mặc bị đánh rất nặng, hắn là yêu, là người dễ bị yêu kiếp tấn công nhất ở đây. Uy lực của yêu kiếp đối với hắn mà nói, so với thiên kiếp của Long Triển trước kia còn nặng hơn nhiều.

Nghiễn Đài bị đánh nằm bất động dưới chân Như Mặc, hắn cử động một chút liền phun ra một búng máu, đương nhiên đã bị trọng thương. Hơn nữa lúc trước thay Long Triển đỡ thiên kiếp, chân khí còn chưa hoàn toàn hồi phục, vừa nãy chiến đấu với Cưu tướng quân cũng đã hao tổn rất nhiều công lực, may có Long Triển đỡ thay cho hắn, nếu không, chưa đến năm đạo lôi quang chắc chắn hắn chỉ còn hồn phách phi tiên.

Cùng lúc đó, trong đám mây đen kia, hai nữ tử xinh đẹp đang trò chuyện bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ chưa bao giờ nghe đến. Lục y nữ tử cúi xuống phía dưới nhìn hồi lâu, bỗng nhiên che miệng cười nói:

“Tỷ tỷ, nếu tên Thần Long không chắn thay Long yêu ngốc kia, căn bản ngươi cũng sẽ không đánh xuống yêu kiếp đẩy hắn vào chỗ chết phải không?”

Nữ tử bị gọi là tỷ tỷ liếc ngang lục y nữ tử một cái, lạnh lùng nói:

“Nói bậy, luật pháp của yêu giới, ta sao lại làm vì tình riêng mà làm sai chứ.”

Vừa nói xong lục y nữ tử cười to.

“Thôi đi, ngươi chính là diện lãnh tâm nhiệt (ngoài lạnh trong nóng) mà. Nếu nói tuân thủ luật pháp yêu giới, tại sao trước kia thử tinh, lão hổ tinh cả thố tinh hiện nguyên hình ngươi đều không có hạ yêu kiếp, còn không phải vì ái nhân của bọn họ đều là con người, không thể thay bọn họ cản yêu kiếp, cho nên ngươi cố ý làm ngơ. Nếu như hôm nay là tên thần long đó, ngươi liền muốn thay yêu tinh nhà mình thử lòng người ta một chút. Ta còn không biết tỷ sao, thích nhất là giữ thể diện, bằng không làm sao ngay cả Khác vương tử tỷ kia cũng đánh a, còn không phải là sợ đôi vợ chồng son kia bị tổn hại sao ?”

Bạch y nữ tữ ngữ khí dịu dàng một chút, thản nhiên nói:

“Ân oán Ma Long nên sớm kết thúc, hôm nay ta muốn giúp bọn họ một tay. Ma tộc cùng yêu tộc chúng ta là nhất mạch đồng chi, hắn cho dù tu đến Ma Thần cũng phải chịu sự quản lý của yêu kiếp. Nhưng thần Long kia đã là bậc Thần, nếu không che chở Như Mặc, yêu kiếp của chúng ta làm sao có thể đả thương hắn, có thể thấy được hắn cũng có chút lòng thành. Ai, mười hai yêu tinh kia lại xem một tờ giấy như đề thi của chúng ta, bọn chúng cũng không phải tự động phàm tâm, tất cả cũng là do Ái Tình gây ra. Nếu có thể tiêu diêu tự tại cùng người yêu đồng hành ở nhân thế, làm sao không phải mỹ sự ? Mỗi người đều có tạo hóa thôi.”

Lục y nữ tử gật đầu nói :

“Đúng là như vậy, được rồi, ta xem bọn hắn bị đánh cũng đã rồi, chúng ta thu binh trở về đi.”

Bạch y nữ tử gật đầu, đem kiếp kỳ ngũ sắc (cờ yêu kiếp có 5 màu) thu lại trong tay, nhất thời tất cả yêu khí bốn phía đều bị gom lại, mây đen trên trời tản ra, lộ ra mảng trời xanh trong như gương.

Long Triển, Như Mặc, Khác vương tử cùng Cưu tướng quân, bốn người đều bị yêu kiếp đánh gục. Tất cả Thủy tộc đều lặn xuống đáy biển. Như Mặc phát hiện da thịt trên người Long Triển bong ra một chút, không khỏi sợ tới thất sắc, ôm hắn khóc oa oa lên.

Lần này Long tộc lẫn Ma tộc nguyên khí đều đại thương, hơn nữa chủ tướng của bọn họ đã bất lực, làm sao có thể tiếp tục chiến đấu. Thủy tộc cùng ma vật ngươi nhìn nhìn ta, ta ngó ngó ngươi, ngơ ngẩn đứng bất động dưới đáy biển.

“Mặc Mặc, ta… ta không sao…”

Long Triển bị thương không hề nhẹ, hắn là Thần Long, vốn dĩ sẽ không có thương thế như vậy, nhưng hắn một lòng chở che Như Mặc, sợ nếu vận nội công chống lại sẽ đem yêu kiếp phản chấn trúng người nương tử. Lúc yêu kiếp đánh hắn, hắn đành cắn răng chịu đau nên thương thế so với Cưu tướng quân cùng Khác vương tử còn nặng hơn vài phần.

“Triển… Ngươi vì cái gì không né a… Ô ô ô ô ngươi là Thần Long a… Ô ô ô…”

Như Mặc ôm Long Triển trong tay, ruột gan đứt đoạn từng khúc. Nghĩ nghĩ một chút, liền ngộ ra tất cả là lỗi của Khác vương tử. Nếu hắn không mang Ma tộc đến tiến công, như vậy sẽ không có trận đánh này, mình cũng sẽ không biến thành thảo long. Như Mặc tức giận lảo đảo đứng lên.

“Triển, ngươi chờ ta, ta đi giết bọn chúng… Giết bọn chúng báo thù cho ngươi.”

“Mặc Mặc…” Long Triển kéo tay Như Mặc: “Đừng… Mặc Mặc, ngươi… không cần hạ thủ… không cần giết bọn chúng…” Long Triển nhịn đau ngăn cản Như Mặc.

Hắn hiểu rõ nương tử của mình. Tiểu tử thiện lương kia cho dù đi đến trước mặt ma vật, giơ lên đại kiếm cũng không thể đánh, huống hồ, hai tay một khi đã nhiễm mùi máu, e rằng sẽ rửa không trôi. Như Mặc tuy trước đó cũng có giết ma vật nhưng chỉ là bất đắc dĩ. Bây giờ nếu hắn thật sự hạ thủ, mặc dù bớt được cơn thịnh nộ nhưng ngày sau nhớ đến, nhất định trong lòng sẽ rất khổ sở. Long Triển làm sao có thể để cho bảo bối hắn yêu thương nhất tương lai sau này phải sống trong bất an cùng hối hận được chứ?

“Triển…” Như Mặc gục đầu xuống, chỉ gọi tên Long Triển, đau lòng nói:

“Ta thật vô dụng, ngay cả giết địch nhân cũng không thể, Triển… Bọn họ từng muốn giết ngươi a.” Hắn phẫn nộ ngầng đầu, đỏ mắt nhìn về phía ma hoàng tử. “Long tộc cùng Ma tộc rốt cuộc là có cái gì thâm cừu đại hận, các ngươi sao lại ngàn dặm xa xôi đến đột kích Thủy tộc chứ? Ở nhà ngày tháng tiêu dao không phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ đi đánh người khác lại vui như vậy ư?”

Hắn nhớ tới lũ yêu tinh trước kia xâm chiếm Vụ Ẩn Sơn, ánh mắt toát ra lửa giận.

“Cái gì thâm cừu đại hận?” Ma hoàng tử cười lạnh một tiếng: “Nhân gian có câu ” Sát phụ chi cừu bất động đái thiên “ ( thù giết cha không đội trời chung). Long tộc nhốt nguyên thần của phụ hoàng ta, thân là vương tử, không cứu phụ hoàng còn mặt mũi nào đứng trong trời đất. Ngươi nói “ngày tháng tiêu dao”, ta có thể sao, trong khi phụ hoàng của ta đang ở dưới Thủy cung ngày đêm chịu khổ?”

Như Mặc ngẩn người, bất ngờ nói:

“Tuy rằng ngươi nóng lòng cứu phụ vương, chuyện này không nói, nhưng mà nếu ngươi không cứu được người, chẳng lẽ cứ đánh tiếp như thế này sao? Ngươi vì phụ hoàng báo thù, tất nhiên sẽ đả thương người của Long tộc, Long Triển sẽ dẫn quân tìm ngươi đáp trả. Sau đó ngươi lại đến, hắn lại đi, các ngươi oan oan tương báo đến bao giờ mới kết thúc?”

Khác vương tử lắc đầu:

“Ta mặc kệ! Ta chỉ biết thân là vương tử, chuyện này ta nhất định phải làm, trả giá bao nhiêu cũng không tiếc.”

Hắn thống khổ bi thương nói:

“Một ngàn năm rồi, một khắc ta cũng không nghĩ đến cuộc chiến trước đó. Phụ hoàng vì cứu ta, nhục thân bị hủy, nguyên thần bị nhốt trong ma tháp. Ta phải mở trừng mắt nhìn người bị nhốt, không thể làm được gì, không làm được gì… không làm được gì…”

Long Triển thở dài, trợn trắng mắt. Như Mặc quả nhiên như dự đoán, vốn đang đằng đằng sát khí lập tức chuyển thành vô hạn đồng tình, quay đầu nhìn Long Triển:

“Triển, chúng ta… bằng không… chúng ta đem nguyên thần trả lại cho hắn đi. Ngươi xem, hắn cứ đứng nói hoài, có rất nhiều ma khí. Hắn vốn là Ma tộc, đứng ở đây ma khí càng thêm dày đặc, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì a…”

Long Triển thở dài:

“Mặc Mặc, không phải là ta không muốn tha cho phụ hoàng của hắn, chỉ là thả hổ về rừng, sẽ thêm một mối họa. Nếu qua một ngàn năm nữa, bọn chúng lại tiếp tục đánh…” Hắn lắc đầu: ai, Như Mặc quả nhiên quá đơn thuần…

“Không được, Triển nói các ngươi có thể quay lại đánh tiếp.” Như Mặc kiên định nói.

Khác vương tử đối diện cười lạnh một tiếng:

“Hà tất phải mượn cớ, chẳng lẽ các ngươi không thả phụ hoàng của ta, ta sẽ không đánh nữa sao? Toàn bộ con dân Ma tộc đều không thể chịu được nguyên thần Ma Vương của bọn họ bị trấn áp tại Thủy Tinh Cung. Long Triển, nếu ngươi thả nguyên thần phụ hoàng ra, ta có thể lập thệ ở nơi này, từ nay về sau Ma tộc cùng Long tộc nước giếng không phạm nước sông, Ma tộc tuyệt đối không đến quấy nhiễu nữa.”

Không phải hắn cố tình tỏ ra yếu kém, nhìn lại mình cùng Cưu tướng quân đi, còn có thể nói hào ngôn tráng ngữ gì sao. Tuy rằng lời nói có tỏ ra thất thế một chút, nhưng nếu có thể cứu được nguyên thần của phụ hoàng, cũng là đáng giá.

“Lời thề của Ma tộc, có thể tin tưởng sao?” Long Triển cười khẩy, rõ ràng là không chịu thả.

Nhiếp Chiêu đứng cạnh cười nhạt:

“Hôm nay Ma Long lưỡng bại câu thương, các ngươi về đi, sau này tái chiến. Đương nhiên, nếu bây giờ các ngươi muốn đánh tiếp, Đông Hải Thủy tộc chúng ta tuyệt đối phụng bồi.”

Đôi mắt của Khác vương tử bắn ra hàn băng mãnh liệt, mạnh mẽ nói:

“Nếu đã tới đây, thà rằng huyết chiến đến chết cũng tuyệt đối không lùi bước. Hừ,  Thủy Tinh Cung đã bị ma liệt võng bao vây, ta cũng không tin lão Long Vương bên trong kéo dài được bao lâu, ha ha ha…”

Cuồng tiếu cùng câu nói ngạo nghễ của hắn hoàn toàn chọc giận toàn bộ Thủy tộc, Long Triển cũng giãy dụa đứng lên, tiếp tục gia nhập chiến đoàn.

Chợt nghe Như Mặc tức giận cao giọng kêu lên:

“Dừng tay lại cho ta, tất cả dừng tay lại cho ta!” Hắn đỡ Long Triển, dang tay dối diện Ma tộc, đứng trước thủy tộc. “Các ngươi đều muốn cái gì chiến đấu, cái gì huyết chiến chí tử, các ngươi không có người thân sao? Hay các ngươi là cô chi, chỉ có một thân một mình? Nếu như không phải, các ngươi có hay không nghĩ tới nếu các ngươi chết, thân nhân của các ngươi làm sao bây giờ? Sẽ có bao nhiêu thương tâm? Chuyện này… các ngươi muốn sao?”

Ma hoàng tử, Long Triển, Cưu tướng quân cùng đông đảo Ma tộc lẫn Thủy tộc đều cúi đầu, vấn đề này thật sự bọn họ chưa từng nghĩ tới.

“Lúc ta còn rất nhỏ, nương ta đã bị sa ngư (cá mập) ăn thịt, sau này vất vả tu thành thảo long, ta quyết định đi tìm sa ngư kia trả thù. Thế nhưng khi ta đến đó, phát hiện hắn đã có con. Như thế lỡ hắn chết đi, con của hắn phải làm sao bây giờ? Vì vậy nên ta không thể hạ thủ…” Ngữ điệu Như Mặc thập phần thương tâm, trở bàn tay một cái, đông đảo Ma Tộc cùng Thủy tộc đã bị hắn cảm hóa.

“Hảo, Khác vương tử, nể tình Như Mặc, ta sẽ trả nguyên thần của Ma hoàng cho ngươi. Thế nhưng ngươi cũng phải tuân thủ thệ ngôn, vĩnh viễn không được đến quấy nhiễu Long tộc, ngươi làm được không?” Nhìn nương tử yêu thương tâm, Long Triển chịu không được, rốt cuộc đứng ra thay phụ vương làm chủ.

“Tuy ta là Ma tộc nhưng thân là hoàng tử, tự nhiên lời nói ra đáng giá ngàn vàng, ngươi yên tâm.”

Ma Hoàng tử lạnh lùng trả lời. Ma Tộc cùng Thủy tộc trải qua nửa khắc lặng im như tờ, kim khâu rơi xuống cũng có thể nghe thấy, lát sau vỡ òa lên tiếng hô như  sấm rung trời.

Long Triển cùng Khác vương tử đồng thời thở phào hai cái, xem ra dù là Thủy tộc hay Ma tộc, đều không muốn tiếp tục chiến tranh. Ngẫm lại cũng đúng, chiến trận tàn khốc, mấy trăm năm tu luyện bị hủy trong chốc lát, thậm chí hình thành thần câu diệt, ai lại mong có chứ ?

“Kỳ lạ, Như Mặc, trước kia ngươi là cá chép?” Cưu tướng quân tung hô xong, bỗng nhiên tò mò hỏi: “Theo ta được biết, cá chép các ngươi là loài đẻ trứng nở con, sanh xong con mái sẽ ly khai. Sau khi nở ra ngươi sẽ tự sinh tồn, ngươi làm sao biết nương ngươi là ai?”

Như Mặc trợn tròn đôi mắt đẹp:

“A? Là như thế này sao? Khó trách từ lúc nhỏ cho đến lớn ta chưa từng thấy mặt nương. Ta còn tưởng rằng tất cả đã bị ăn hết chứ. Ngư bá bá nói cho ta biết, có một lần bá bá thấy gần nơi ta sống có sa ngư ăn một đám cá chép, trong đó chắc chắn có nương ta a…”

Không đợi hắn nói xong, Long Triển, Khác vương tử cùng con dân Ma Long tộc đồng loạt ngã sấp xuống: thì ra thảo long này lúc còn là cá chép đã ngốc sẵn rồi, chỉ vì một lời nói vu vơ kia mà ôm huyết hải thâm cừu.

Cưu tướng quân nỗ lực gượng dậy, anh dũng hỏi tiếp:

“Vậy nếu ngươi nghe nói, làm sao kết luận được sa ngư kia ăn thịt nương ngươi chứ ?” Cái này cũng là một vấn đề đáng chú ý đó chứ, hắn sẽ không nghe tin đồn nhảm nữa chăng.

“Ân, cái này đương nhiên ta biết.” Như Mặc có chút tức giận trả lời “Niêm ngư  (cá nheo, cá da trơn…) bá bá có nói sa ngư ăn thịt nương ta đại khái dài như thế này…” Hắn cố gắng dang tay thể hiện độ dài. “Còn nói có màu xám tro, có hàm răng sắc nhọn cùng với vây cứng, vì thế ta nhìn liền biết sa ngư đó là hung thủ.”

Hắn đắc chí nói, đối với đáp án mình đưa ra vô cùng thỏa mãn. Thủy tộc cùng Ma tộc lại đồng loạt té xuống, Long Triển cùng Khác vương tử bởi vì thụ thương quá nặng, nên lúc nãy ngã chưa kịp đứng lên, may mắn vẫn còn nằm trên mặt đất, nếu không thương thế chắc đã trầm trọng hơn rồi.

“Như Mặc, sa ngư chẳng phải đều có hình dạng như vậy sao?” Long Triển ảo não nói, không thể tin vì chuyện “thương tâm” của Như Mặc mà thả Ma hoàng, về nhà còn không bị cha hắn lột da sao? Ô ô ô, Lão Thiên phù hộ hắn a.

“A?” Như Mặc choáng váng, sau đó lúng túng nói: “Ta… ta không biết, từ đó cho tới bây giờ, ta chỉ thấy có duy nhất một sa ngư … Lẽ nào sa ngư lớn lên đều giống như vậy sao? Bọn chúng không phân biệt màu sắc sao? Cá chép bọn ta có chia thành cá chép đỏ, cá chép đen cùng có cá chép đỏ đen nữa mà?” Sau cùng, hắn cũng mở to mắt tò mò hỏi Long Triển.

“Như Mặc…” Hắn hoàn toàn bất lực, thầm cầu phúc cho sa ngư suýt nữa đã bị hàm oan kia.

Mắt thấy Khác vương tử, Như Mặc cùng Cưu tướng quân đã trở về hình người, hắn cũng xoay một cái. Vừa biến xong, thắt lưng bỗng nhiên nhói đau, đau đến mức thân thể run rẩy, hơn nữa khí lực trên người đều cạn kiệt: Không… Không thể nào, chẳng lẽ… hắn bị lôi kiếp đánh trúng chỗ hiểm, sẽ chết sao? Không, không thể, Như Mặc của hắn thương hắn biết chừng nào, hắn không thể cứ như vậy chết đi, không nhắm mắt được đâu. Sâu thẳm tận đáy lòng Long thái tử kêu gào, dùng hết khí lực cuối cùng kéo tay Như Mặc đang ở cạnh: không thể, vào giờ phút cuối cùng, hắn bất chấp tất cả cũng muốn nói rõ tình ý sâu thâm của mình với nương tử…

[3]: thật xin lỗi mọi người, trong lúc nóng vội ta đã nhầm lẫn, em Ma vương tử  có tên a, ẻm tên Khác, Khác hoàng tử, Khác vương tử,… Họ Ma tên Khác chăng ? Đã gỡ chap 16 17 18 xuống sửa, thật có lỗi ;___;